Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, Ta có thêm ngày nữa để yêu thương...Người mà thích điều lành, phúc tuy chưa đến song họa đã xa; người mà không thích điều lành, họa tuy chưa đến, song phúc đã xa...Người ta lúc nhắm mắt đi thì để cho sâu bọ tha hồ đục vào thân xác, thế mà lúc sống không chịu nhường nhịn nhau một chút là tại làm sao ?...Người tốt mà giàu , thế là trời thưởng; người xằng mà giàu, thế là trời phạt...Mặt trời đứng bóng thì xế, mặt trăng đã tròn thì khuyết, vật gì thịnh lắm thì suy...Gieo suy nghĩ, gặt hành vi. Gieo hành vi, gặt thói quen. Gieo thói quen, gặt tính cách. Gieo tính cách, gặt số phận....

Facebook Haco Chi

Thứ Bảy, 2 tháng 6, 2012

QUÊ HƯƠNG VIỆT NAM


 Photobucket

KHÔNG ĐỀ !


************

Bài thơ này tôi viết khi về thăm quê. Bác của tôi đưa tôi đi thăm bà con trong Họ  ở Duy Xuyên_ Quảng Nam. Từ Gò Nỗi qua Duy Xuyên nếu đi dường tắt cho gần thì  phải đi qua cánh đồng bắp, qua một đoạn sông Thu Bồn đã hóa bãi bồi, qua một bãi  dâu...
Khi đi qua bãi bồi , tôi không
hiểu vì sao chỗ này có nhiều cát và nước chỉ tới bắp chân nên tôi hỏi Bác,
Bác tôi nói rằng :
" Chỗ nàỳ gọi là bãi bồi vì con sông Thu Bồn khi về đến đây thì cạn nước ,
chỉ để lại cát thôi".
Nhưng bãi bồi vẫn còn nước lấp xấp, trong veo, Bác tôi dẫn xe qua và tôi đi
theo sau. Tôi "lội" xuống...Trời, nước mát rượi, cát dưới chân rất êm... 
Thấy tôi cười rất tươi, Bác tôi hỏi : " Mát hỉ, thich không con ?" 
*************************

 
                                 Những  ngày  em  về  quê ,
                          “ Là  những  ngày  đẹp  hơn  tất  cả ,
                          Dù  mai  này  đời  muôn  vạn  lần  hơn ” .
                          Xin  mượn  ý  thơ  của  Chế  Lan  Viên ,
                          Để  tạ  ơn  người , ơn  đất  Điện  Quang .

Em  đi  trong  nắng  mai ,
Em   đi  trong  ráng  chiều ,
Trong  cát  vàng , nước  biếc  của  quê  hương .
Con  sông  Thu  Bồn  trong  xanh  thơ  mộng ,
Khi  về  quê  em  đã  hóa  bãi  bồi.

 alt

                               Lần  đầu  tiên  em  đi  trong  cát  bãi ,
                               Sao  nghe  lòng  rất  đỗi  thân  thương ,
                               Em  reo  lên  với  Bác  của  mình ,
                               “ Con  thích  lắm , Bác  ơi , con  thích  lắm ”.

Em  đi  qua  bãi  dâu , ruộng  bắp ,
Gió  rì  rào  qua  kẽ  lá  reo ,
Em  ngỡ  như  muôn  vạn  tiếng  chào ,
Đang  vẩy  gọi  đứa  con  xa  xứ .
     Ơn  đất , ơn  người , ơn  tất  cả ,
               Biết  làm  sao  để  tạ  ơn  Đời !
       
                                        Hà   thị  Hải  Vân
 ( Kỷ  niệm  những  ngày  về  thăm  quê  hương  Gò Nỗi ).
                                                               19 /10 /2004



QUÊ  HƯƠNG  VIỆT  NAM
                                                        **************



                              Quê  hương  em  đẹp  biết  bao  nhiêu  ,
                           Hai  tiếng  Việt  Nam  quá  mỹ  miều  ,
                           Hùng  vĩ  non  xanh  trong  nắng  sớm  ,
                           Gợn  dòng  nước  biếc  dưới  mưa chiều  ,
                           Sài  Gòn  sầm  uất , ôi  hoa lệ ,
                           Cố  Đô  cổ  kính , thật  yêu  kiều ,
                           Cầu  mong  Thượng   Đế  ban  phúc  xuống ,
                           Cảnh  đẹp  muôn  đời  chớ  cô  liêu .

                                                ***   
  
  ( Bài thơ này HẢI VÂN viết năm học lớp 9 khi trường tổ chức cuộc thi " Thơ Đường luật về Ca ngợi quê hương )                                          
                                                                   
                            Hà Thị Hải Vân 
                                     
alt



CẢM XÚC 
 ***
 Kiss  Cảm Xúc là bài thơ tôi viết khi về thăm quê
            với những cung bậc tình cảm vui, buồn đan xen nhau !!!
                                                                                                     

alt 
       Hơn  mấy mươi  năm , 
     Em  chưa  một  lần  về  thăm  mảnh  đất ,
          Nơi  Cha  em  cất  tiếng  khóc  chào  đời ,
          Nơi  Cha  em  sống  những  ngày  thơ  ấu ,
                 Trong  tâm  tưởng  em ,
                 Mảnh  đất  quê  Cha  khô  cằn  sỏi  đá,
                 Đã  trở  thành  xứ  sở  anh  hùng .


 alt  


 Hôm  nay  em  bước  trên  đường  quê ,
 Mà  cứ  ngỡ  đi  giữa  lòng  phố  thị ,
 Vì  ánh  điện , con  đường  vào  thôn  xóm ,
 Sáng  lung  linh , và nhựa  hóa  đến  từng  nhà ,
 Quê  em  còn  nghèo  nhưng  cuộc  sống  rất  văn  minh ,
 Trong  ứng  xử , trong  nếp  nhà , trong  sinh  hoạt ,
 Em  được  sống  trong  tình  thương  ruột  thịt ,
 Được  yêu  chìu  như  vừa  tuổi  lên  ba .

         

          Điện  Quang  ơi , tình  dất , tình  người  nồng  thắm ,
         Những  ngày   nảy  em   cứ  ngỡ  trong  mơ ,
         Em  tung  tăng  trên  những  nẽo  dường ,
         Như  thuở  tuổi  đôi  mươi , mười  tám ,
         Với  chiếc   nón  che  nghiêng , em  làm   dáng ,
         Để  mắt  ai  ngơ  ngẩn  đúng  nhìn ....


 alt 

 Tỉnh  giấc  mộng  em  ngở  ngàng  tiếc  nuối  ,
 Tuổi  trẻ  đã  qua  trong  cuộc  đời  mình ,
 Chưa  một  lần  góp  sức  dựng  xây ,
 Ở  nơi  ấy  là  QUÊ  CHA  ĐẤT  TỔ .
                            
                                              Hà  thị  Hải  Vân
     Kỷ  niệm  những  ngày  về  thăm  quê  hương  Gò  Nỗi .
                                            19/ 10/ 2004

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét