Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, Ta có thêm ngày nữa để yêu thương...Người mà thích điều lành, phúc tuy chưa đến song họa đã xa; người mà không thích điều lành, họa tuy chưa đến, song phúc đã xa...Người ta lúc nhắm mắt đi thì để cho sâu bọ tha hồ đục vào thân xác, thế mà lúc sống không chịu nhường nhịn nhau một chút là tại làm sao ?...Người tốt mà giàu , thế là trời thưởng; người xằng mà giàu, thế là trời phạt...Mặt trời đứng bóng thì xế, mặt trăng đã tròn thì khuyết, vật gì thịnh lắm thì suy...Gieo suy nghĩ, gặt hành vi. Gieo hành vi, gặt thói quen. Gieo thói quen, gặt tính cách. Gieo tính cách, gặt số phận....

Facebook Haco Chi

Thứ Năm, 27 tháng 2, 2014

CÁI RỐN


Nguyễn Văn Đắc


Ai cũng có một lần sinh ra

Từ giọt máu của cha
Từ quặn đau của mẹ
Cái rốn sinh ra âm thầm lặng lẽ
Dấu ấn một đời lòng mẹ cắt ra
Triệu triệu người trong cuộc sống chúng ta
Có những người khuyết tật bẩm sinh
Họ có thể mang một thân thể dị hình
Họ đã thiếu cái mà họ có thể thiếu
Nhưng họ không thể thiếu cái mà họ không thể thiếu!
CÁI RỐN


Cái rốn lớn lên âm thầm lặng lẽ
Dấu ấn một đời lòng Mẹ cắt ra
Chín tháng mười ngày, lòng mẹ nối rốn con
Miếng dở miếng ngon mẹ cũng nuôi con theo đường ấy!
Đủ tháng, đủ ngày con lớn dậy
Mẹ cắt ruột mình để rốn lại cho con
Từ đó con mang rốn vào đời
Mang theo cả nỗi đau và niềm hạnh phúc
Có hạnh phúc nào không bắt đầu từ nỗi đau?
Có nỗi đau thì niềm hạnh phúc mới dịu vợi


Ai cũng có một quê hương!
Ai cũng có một nơi chôn nhau cắt rốn
Từ thưở lọt lòng đỏ hỏn
Ai cũng có một phần máu thịt để lại nơi đây!
Không nơi đâu sâu nặng hơn nơi này
Quê hương....
CÁI RỐN!...


Nhà thơ Nguyễn Văn Đắc - Phó Giám đốc công ty TNHH số 1. Thi sĩ ẩn dật với bài thơ nổi tiếng: CÁI RỐN được ghi vào lòng bạn bè văn nghệ Quảng Trị. Bài thơ đã đăng trên báo Quảng Trị và được đọc trong ngày thơ Việt Nam lần thứ 6 tại Quảng Trị

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét