Quán chỉ có 4 cái bàn nhỏ, khách
phải tự vừa ăn vừa trông chừng xe. Vậy mà bất kể trời Sài Gòn mưa hay
nắng, quán bánh đập bà Sáu trên đường Ca Văn Thỉnh, quận Tân Bình lúc
nào cũng đông khách… Thỉnh thoảng, khách xin thêm chén mắm thì nghe bà
càm ràm: “ Ăn chi cố rứa mi”. Cái kiểu nói đó của bà già Quảng này thực
ra là đang “mắng yêu” mà thôi!
Bánh tráng giòn béo, bánh ướt nóng hổi,
mềm mướt đập lại với nhau rồi chấm vào thứ mắm cái từ Quảng Nam chuyển
vào tạo nên vị đặc trưng. Có lẽ nhờ điều đó mà quán bánh đập của bà
Nguyễn Thị Sáu (60 tuổi - quê gốc Điện Thọ - Điện Bàn) đông khách từ
sáng đến chiều.
Quán bánh của bà Sáu. Ảnh: M.KIỆT
Vốn là dân buôn ở chợ Phong Thử, nhưng vì hoàn cảnh gia đình, hơn 14 năm trước, bà Sáu phải rời quê để vào sinh sống tại Sài Gòn. Giữa Sài Gòn hoa lệ nhưng cũng lắm mảnh đời bất hạnh, bà Sáu cũng như bao người Quảng xa quê khác phải bon chen đủ nghề kiếm sống. Bán vé số, lượm ve chai, bán bánh mì… vẫn không đủ sống, bà cùng 2 người em nghĩ đến chuyện bán thứ gì nó lạ lạ quen quen để người ta ăn. Vậy là quán bánh xèo, bánh đập bà Sáu ra đời.
Không chỉ bán bánh đập, bà Sáu còn đổ
bánh bèo để bán. Bánh bèo của bà cũng rặt… Quảng. Nghĩa là không phải
chén bánh bèo nhỏ nhỏ, mỏng mỏng đang bán ở Sài Gòn này. Bánh của bà Sáu
to và dày trùng trục mà mềm mượt lạ kỳ, nhưn bánh bèo cũng không phải
tôm khô, hành xối mỡ. Nhưn bánh bèo của bà là thịt heo ba chỉ, tôm đất
giã nát um lên nấu sệch sệch với bột, thêm mấy hột đậu phụng...“Tui nấu
nhưn toàn bằng dầu phụng ép quê mình đó. Mắc chút nhưng đem khử với nén
thì thơm vô cùng. Ăn rứa mới ngon, mới nhớ đời chớ!”- bà nói. Cứ vậy,
nhứt quyết bà Sáu theo cái công thức của mẹ mình ngày xưa bày mà nấu.
Người ăn lúc đầu thì thấy lạ, có người còn chê bánh bèo gì đâu mà to
quá, thô quá! Nhưng ăn xong rồi thì lần sau tự động ghé, rồi còn rủ rê
thêm nhiều người nữa tới quán, để thi thoảng xin bà thêm chén mắm, để
nghe bà mắng yêu: “Ăn chi cố rứa mi?”.
Khách đến quán lần đầu thường rất ngại
cái kiểu im im của bà Sáu. Ăn cũng chỉ dám nhai nhóp nhép, nói thỏ thẻ
vì cái vẻ lầm lũi của bà. Đến khi nghe bà nói: “Ăn bánh tráng đập thì
phải ăn mạnh lên, nhai rau ráu nghe hắn mới sướng cái lỗ tai chớ. Ăn như
tụi bây cứ như tiểu thư con nhà giàu. Nói chuyện cũng tự do mà nói chứ
có ai la tụi bây đâu mà cứ nhín nhín”. Đó là cái tính cách Quảng vẫn giữ
nguyên trong con người bà. Anh Nguyễn Văn Đông - một doanh nhân người
Quảng ở Sài Gòn, kể: “Lần đầu tôi chở con đến đây ăn. Bà thấy tôi đi
bằng xe con tới là phất tay bảo: hết bánh rồi, không bán nữa. Sau tôi
thèm quá, chạy xe máy tới ăn thì bà bảo: Thấy tụi bây vô đây làm ăn giàu
có tau mừng lắm, nhưng chở con cái đi ăn cái quán như ri thì cần gì
phải đi xe con. Cái đường hẻm thì nhỏ xíu mi để cái xe là hết đường đi
của bà con, nên tau không thích bán. Nghĩ cũng kỳ cho cách nghĩ của bà,
nhưng tui lại thích tới nghe bà mắng vài câu để cho đỡ nhớ mẹ ngoài
quê!”.
Minh Kiệt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét