Vài năm gần đây, có lúc tôi nằm mơ
thấy… bếp nhà mình, cái thời xa lắm rồi, 50 năm, hoặc nhiều hơn một chút. Cái
bếp trong giấc mơ và cái bếp thật, bây giờ nhớ lại chẳng còn phân biệt nữa. Ký
ức là sự trộn lẫn giữa những chi tiết sống thực và những điều tưởng tượng, rồi
nó thành một sự sống khác, nghĩ rằng bịa đặt, thế mà vẫn tin, vẫn nuôi trong
trí nhớ, vẫn sống cùng. Kỳ lạ thật!
|
Tôi vẫn hình dung ra cái bếp đun củi
năm 12 tuổi, năm thầy u tôi rời bỏ thành phố (vùng tạm chiếm) để về Vân Đình,
quê tôi, vừa trở thành vùng tự do sau hiệp định đình chiến năm 1954. Ông đầu
rau thầy tôi nặn bằng đất sét chín lửa đỏ sậm màu gạch nung;